屈原列传原文注音

qū yuán zhě,míng píng,chǔ zhī tóng xìng yě。wèi chǔ huái wáng zuǒ tú。bó wén qiáng zhì,míng yú zhì luàn,xián yú cí lìng。rù zé yǔ wáng tú yì guó shì,yǐ chū hào lìng chū zé jiē yù bīn kè,yìng duì zhū hóu。wáng shén rèn zhī。

屈原者,名平,楚之同姓也。为楚怀王左徒。博闻强志,明于治乱,娴于辞令。入则与王图议国事,以出号令;出则接遇宾客,应对诸侯。王甚任之。

shàng guān dài fū yǔ zhī tóng liè,zhēng chǒng ér xīn hài qí néng。huái wáng shǐ qū yuán zào wèi xiàn lìng,qū píng shǔ cǎo gǎo wèi dìng。shàng guān dài fū jiàn ér yù duó zhī,qū píng bù yǔ,yīn chán zhī yuē:" wáng shǐ qū píng wèi lìng,zhòng mò bù zhī。měi yī lìng chū,píng fá qí gōng。

上官大夫与之同列,争宠而心害其能。怀王使屈原造为宪令,屈平属草稿未定。上官大夫见而欲夺之,屈平不与,因谗之曰:“王使屈平为令,众莫不知。每一令出,平伐其功,曰以为‘非我莫能为也。’”王怒而疏屈平。

qū píng jí wáng tīng zhī bù cōng yě,chán chǎn zhī bì míng yě,xié qū zhī hài gōng yě,fāng zhèng zhī bù róng yě,gù yōu chóu yōu sī ér zuò lí sāo。" lí sāo" zhě,yóu lí yōu yě。fū tiān zhě,rén zhī shǐ yě fù mǔ zhě,rén zhī běn yě。rén qióng zé fǎn běn,gù láo kǔ juàn jí,wèi cháng bù hū tiān yě jí tòng cǎn dá,wèi cháng bù hū fù mǔ yě。qū píng zhèng dào zhí xíng,jié zhōng jìn zhì,yǐ shì qí jūn,chán rén jiān zhī,kě wèi qióng yǐ。

xìn ér jiàn yí,zhōng ér bèi bàng,néng wú yuàn hū?qū píng zhī zuò lí sāo,gài zì yuàn shēng yě。guó fēng hào sè ér bù yín,xiǎo yǎ yuàn fěi ér bù luàn。ruò lí sāo zhě,kě wèi jiān zhī yǐ。shàng chēng dì kù,xià dào qí huán,zhōng shù tāngwǔ,yǐ cì shì shì。míng dào dé zhī guǎng chóng,zhì luàn zhī tiáo guàn,mí bù bì jiàn。qí wén yuē,qí cí wēi,qí zhì jié,qí xíng lián。

qí chēng wén xiǎo ér qí zhǐ jí dà,jǔ lèi ěr ér jiàn yì yuǎn。qí zhì jié,gù qí chēng wù fāng qí xíng lián,gù sǐ ér bù róng。zì shū zhuó nào wū ní zhī zhōng,chán tuì yú zhuó huì,yǐ fú yóu chén āi zhī wài,bù huò shì zhī zī gòu,jiào rán niè ér bù zǐ zhě yě。tuī cǐ zhì yě,suī yǔ rì yuè zhēng guāng kě yě。

屈平疾王听之不聪也,谗谄之蔽明也,邪曲之害公也,方正之不容也,故忧愁幽思而作《离骚》。“离骚”者,犹离忧也。夫天者,人之始也;父母者,人之本也。人穷则反本,故劳苦倦极,未尝不呼天也;疾痛惨怛,未尝不呼父母也。

屈平正道直行,竭忠尽智,以事其君,谗人间之,可谓穷矣。信而见疑,忠而被谤,能无怨乎?屈平之作《离骚》,盖自怨生也。《国风》好色而不淫,《小雅》怨诽而不乱。若《离骚》者,可谓兼之矣。上称帝喾,下道齐桓,中述汤、武,以刺世事。

明道德之广崇,治乱之条贯,靡不毕见。其文约,其辞微,其志洁,其行廉。其称文小而其指极大,举类迩而见义远。其志洁,故其称物芳;其行廉,故死而不容。自疏濯淖污泥之中,蝉蜕于浊秽,以浮游尘埃之外,不获世之滋垢,皭然泥而不滓者也。推此志也,虽与日月争光可也。